Tôi thấy mẹ (lại) lén lút thầm cười và mặt sáng chói niềm hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ lời mẹ nói, rằng Sami là một thành viên đặc biệt của gia đình tôi chứ không đơn thuần là một con mèo nhỏ.
***
1.Thành viên mới đặc biệt
Đặt cả niềm hi vọng to oành nên bàn tay xinh xắn của tôi. Min nghẹn ngào : Chăm sóc Sami cẩn thận nhé Xu. Hai người hãy đợi, cho tới khi anh trở về. Sami, anh sẽ nhớ chú mày lắm. Phải nghe lời cô chủ mới biết chưa.
Tôi ôm lấy Sami vào lòng, vuốt ve. Tôi sụt sịt, rồi cơn sụt sít nấc thành thút thít.: Anh chỉ cần yên tâm du học thôi. Còn Sami cứ để em lo. Em sẽ chăm sóc tốt Sami yêu quý của chúng mình.
Sami liếc mắt nhìn Min dịu dàng rồi mặt cũng xụ xị một tràng meow meow mặc cho Min liên tục gắt : Sami ngoan nào, anh sẽ mang cá khô với bông tuyết Seoul về cho chú mày nhé. – Sami có vẻ hiểu, nó cọ cọ vào tay tôi rồi cũng chịu lim dim để Min đi trong sự thoải mái bẫng nhẹ.
Đến giờ, máy bay cất cánh vào không trung đem theo cả nắng, gió và sương mù du ngoạn. Chắc chắn Min sẽ quay về. Từ giờ đến lúc ấy nhanh thôi. Sẽ nhanh thôi. Và chúng tôi sẽ được gặp nhau tại nơi này. Chính nơi này.
Đận ấy, Sami chính thức là thành viên mới đét của nhà tôi. Một sự kiện hoành tráng nhất trong lịch sử cá nhân hẳn hoi. Thật đấy, đừng có mà đùa. À. Tôi quên chưa nói với bạn là tôi rất thích mèo, thích đến nỗi nhảy dựng lên vì sung sướng. Đại loại kiểu crazy fan no1 coi bộ không phải chuyện đơn giản nhỉ. Cứ vậy, thì quá ư là tuyệt vời nếu không gặp đống rắc rối ngu ngốc tất thảy cũng bắt nguồn từ mâu thuẫn mà ra.
Rõ ràng, tôi là con gái diệu của mẹ suy ra mẹ nào con đấy và mẹ cũng thích mèo. Nhưng không hiểu sao mẹ lại rất thành kiến với Sami cưng của tôi. Nói chung là Mẹ ghét mèo lắm., Ghét kinh khủng. Mới đầu còn nhất định chẳng cho nuôi. Tôi nhớ là lúc đó tôi ấm ức đến phát khóc đi được. Tôi sụt sùi rồi cũng khóc tu tu kiểu như con nít 3 tuổi. – Thôi, em. Con nó thích mèo thì cứ để nó nuôi. Chỉ cần Sami không ảnh hưởng tới em là được.- Bố nhanh chóng " nghĩa hiệp" cứu tôi. Như tôi vẫn thường giải vây giúp bố. Mẹ tròn mắt nhìn hai bố con phe đồng minh đành ngán ngẩm đồng ý. Vậy là thời gian đấy, Sami được hoan nghênh nồng nhiệt đến nơi ở mới.
Mặc dù có niềm tin hơi bị sắt đá rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ nhưng số ngày đầu thi thoảng vẫn xảy ra sự cố. Không ngờ, điều đó càng chứng tỏ hơn là...mẹ đúng.
2. Sàn chiến với phù thủy
Ngày đầu tiên của Sami. Cu cậu và con cún Duri của Tí đã tỏ ra không ưng ý. Với bản tính hung dữ và bảo thủ. Duri chào đón Sami bằng thái độ gầm gầm gừ gừ kèm theo cú chạm mắt té lửa. Kiểu như người ta nói trọ trọ như chó với mèo cũng chẳng sai. Sami thật sự hoảng hốt. Con Duri vẫn không ngừng sủa ăng ẳng kiểu muốn đớp cho đối phương một cái thật đau. Đồ chó lắm lông xấu xí, đáng ghét và to phị. Chỉ một tí tị ti thôi, Sami đã co cẳng chạy biến trong phen sợ hãi hùng. Sami cứ lao đầu chạy, chạy, và chạy mãi. Con Duri cũng chẳng vừa, nó lập tức rong ruổi từ phía sau. Và cứ thế, chúng va vào đống đồ đạc vỡ loảng xoảng. Thôi xong, chậu xương rồng yêu quý của mẹ, cốc đôi của tôi với Min, bát đĩa, ... lần lượt rơi. Vỡ . Vụn. Và tan tành. Tất thảy mọi thứ đều quý, hiếm và có giá trị kỉ niệm sất. Những gì mà tôi có thể hình dung lúc này là sự tiếc nuối của mẹ, rồi phẫn nộn của mẹ, rồi cơn giận dữ biến thành cơn thịnh nộ phong thần. – Tao sẽ tống bọn chó mèo này đi. Lũ đần độn. – Mặt mẹ hằm hằm.
- Ứ ừ. Không cho ai bắt Duri của con đâu. Huhu. – Tí vừa dỗi vừa khóc tu tu.
- Thế thì sẽ phải tống xứ con mèo đi. Một trong hai đứa. – Mẹ sẵng giọng.
- Mẹ biết là con không thể xa Sami mà. Con sẽ xử lí đống lộn xộn này. – Tôi sa sẩm.
- Ôi giời! Cái nhà này sẽ tan nát vì mày mất. – Mẹ thở dài thườn thượt.
- Chỉ là ngoài dự kiến thôi mà mẹ. Tại con Duri ngu đần đấy.- Tôi lí sự.
- Chị chị, sao chị lại đổ tội cho Duri của em. Tại chị mang con Sami về ấy chứ.
- Tại em.
- Tại chị.
- Tại em.
- Tại chị. Hứ.
-...
- Thôi hai đứa này, không cãi nhau nữa. Dọn dẹp đi.
Vậy là tôi với Tí đành tự giải quyết bãi chiến trường nằm ngổn ngang toàn những mảnh vụn thủy tinh sắc lẻm suy ra việc thu gọn rất mất công và vô cùng cẩn thận. Lại nói tới Sami. Cu cậu thật khôn lõi bởi đã nhảy phốc lên mái nhà nhìn con Duri ư ứ tức không chịu được. À, lẽ ra chúng phải lên hòa bình sau cái đống đổ vỡ kia chứ nhỉ. Hấm hấm hừ hừ thế thì chẳng hay ho, hề hắn gì. Mà mọi người cũng chẳng được bình yên sất. Ờ, không hậm hực nhau, thôi thì thương lượng vậy. Và thế là tôi, Sami cùng đàm phán với Tí và Duri về hiệp ước kết thúc chiến tranh lần thứ nhất ở công xã tầng hai. Cũng, chẳng rõ nữa nhưng tôi nhớ láng máng là sau đó hai con vật này đã ngoan ngoãn không gây thêm rắc rối nào sất. Buồn thì thi thoảng chúng lườm nhau mấy phát cháy xém thôi.
Bản thân Sami có lẽ chưa thích nghi ngay được với môi trường mới nên đã vô tình gây thêm định kiến trong bà chủ nhà đáng sợ. Nào thì nửa đêm, chạy linh tinh, kêu meow meow mà mắt thì sáng rực. Trong khi Sami có một bộ lông trắng xồm khiến hình ảnh của nó như một vật thể lạ trong đêm vắng khiến mẹ tôi vốn yếu vía nên tự bị dọa, sợ té ngửa. Hay mỗi lần Sami đi giải quyết nỗi buồn là y rằng " đánh dấu lãnh thổ bừa bãi". Có hôm, cu cậu ị đùn thối hoắc trên chiếc giường lãng mạn của Tí báo hại tôi phải xử lí đống phế thải. Rồi cắn răng, bóp mũi để giặt đồ. Rồi thì bị Tí ôm bụng cười nắc nẻ ; Xời, chị Xu nhọ quá. Haha.
- Thế thì em tự đi mà dọn.
- Chị, chị không dọn thì để đấy. Em đi mach mẹ. – Nói xong Tí chạy vèo đi.
- A, tí em đứng lại cho chị mau.
Và thế là tôi đuổi theo Tí nhưng té ra là tôi bị lừa. Nó chỉ nói vậy chọc tôi thôi. Chứ thực ra là nó sang nhà bé Mun chơi ấy. Già rồi mà để bọn trẻ ranh qua mặt. Nhọ quá. Ừ, thì cũng chỉ tại Sami thôi.
Mới cả đến lúc cả nhà đang ăn cơm thì tôi mải sốt sắng chuẩn bị cho Sami một suất cơm cá rán đặc biệt. Thì tôi cứ nghĩ rằng chú mèo nào trả khoái ăn món đó chứ nhưng Sami nhìn tôi ỉu xỉu mặc cho tôi giục liên tục : Sami ăn đi, cá rán ngon lắm.
Và sami cũng chẳng thèm nhìn vào tô cơm nữa. Cu cậu xị mặt giận dỗi tôi.
- Thế Sami ăn gì. Để chị làm cho nhé.
Cu cậu liền liếc ánh nhìn kì lạ sang tô cơm của duri.
- Thế sami thích ăn cá nướng à. Hết cá nướng mất rồi. Duri ngoan cho Sami một ít nhá. Tối nay chị sẽ cho ăn bù.
Duri có vẻ hơi tiếc , nó hậm hực khi tôi gạt hai con cá sang tô cơm của Sami. Còn cu cậu nhìn tôi âu yếm, vẻ hài lòng rồi vui vẻ, ngoan ngoãn chén sạch bong suất của mình. Nói chung là đâu có gì nghiêm trọng đâu nhưng tôi toàn bị mẹ càu nhàu : con gái lứa chả chịu ăn uống gì mà cứ suốt ngày mải mèo với chả mề. Rồi mẹ lại xọ sang chuyện dạo này, tôi có vẻ học hành chểnh mảng. Ừ, thì công nhận tôi cũng hơi chểnh mảng thật, lực học cũng sút thật đấy nhưng mà chỉ là hơi hơi sút sít thôi. Một sự sụt sịt nhẹ cơ mà. Nhưng mẹ vẫn thường xuyên đe dọa sẽ đem con Sami đi cho. Và bố lại thường xuyên người hùng để đứng ra bảo vệ cu cậu lại. Với lí do củ chuối đó mà gia đình tôi vẫn ...vẫn luôn bị rơi vào trạng thái ngượng ngập khó tả sất.
3. Bầu trời lại xanh
Sami sống ở nhà tôi đã hơn một tháng. Và ngày càng biết điều hơn không còn nghịch dại như hồi còn bỡ ngỡ nữa. Tất thảy những thay đổi tích cực của Sami cũng dần được bó mẹ tôi ghi nhận. Xóa hẳn cả nếp nhằn ranh mỏng hiềm khích. Rút kinh nghiệm từ lần trước, hễ nghe thấy tiếng chạy xe từ bà chủ nhà về là sami chạy tót vào phòng dù là đang lờn vờn ở đâu rồi chỉ dám hé hé ngó ra cửa để thăm dò động tĩnh. Cu cậu biết chỉ có cách tàn hình trong mắt bà phù thủy thì cái khái niệm của kẻ ngứa mắt sẽ từ từ xa xỉ sất.
Nhưng rồi, ít lâu sau, tất nhiên đó là một đêm đông dịu dàng hết sảy. Khi cả nhà đang nằm vo ve trong chiếc chăn ấm áp to sụ. Một giấc ngủ ngon lành. Không mông lung hay mộng mị gì sất. Đã bảo là một giấc ngủ lâng lâng cơ mà. Thảng hoặc mơ, cái cảm giác lôn lôn, rồi cào cào rồi thì càng xươc xước mạnh. Có một kẻ phá bĩnh nào đó đã khiến bà phù thủy bực mình. Và tức tối hơn khi nhìn thấy vật thể lạ trước giường. Là sami, tức mình bà phù thủy hẩy tay một phát Sami bị té, nhào lộn. Không chịu thua, sami tiếp tục cào cào ông chủ nhà. Nhưng lần này có vẻ hiệu quả hơn. ; mình này, xuống nhà xem có chuyện gì không. – Bố thì thào.
- Muộn rồi, thì có chuyện gì nữa – Mẹ ngái ngủ làu bàu.
- Thì mình cứ xuống đi. Để Sami gọi từ nãy tới giờ.
...
- A!!!. Mình ơi.
- Sao thế, tôi đã bảo là thần nào cũng có chuyện mà ?
- Hôm nay, đến phiên mình khóa cửa. Sao tất cả các cửa lại toang hoang thế này. – Mẹ sửng sốt.
- Ơ. Chắc là... tôi về muộn quà nên quên. – Bố ngượng ngạo.
- Ờ. Mình hay nhỉ. Thế trộm nó cuốn hết thì phải làm sao ?
- Dù sao thì trộm cũng chưa cuốn gì mà.
- Thế nhỡ may thì sao hả ?. Mình không biết là nhà bác Cam hôm xưa mới bị trộm nó lấy mất cái xe máy à. Chuyện này ầm ầm cả xóm mấy ngày nay. Thế lỡ nhà mình lọt vào tầm ngắm của nó thì đêm nay coi như mất trắng à. Còn mấy cái vụ ở ti vi cảnh báo suốt ngày ấy. có camer theo dõi mà còn bị hôi của nữa là toang hoang , phơi phới ra như thế. Không khéo nó còn giết cả người. – Mẹ sa sả một tràng vào mặt bố một cách phũ phàng.
- Tôi biết lỗi rồi, mình làm gì mà nghiêm trọng thế.lần sau tôi sẽ cẩn thận. – Bố xụ xị.
- Cũng may là có Sami ấy. Báo hại tôi cứ thành kiến với nó hoài.
- À, vừa mình còn quăng nó nè ngóe ấy.
- Ôi Sami. Bác biết lỗi rồi. thế Sami đau lắm hả. Cho bác xin lỗi nhá. – Mẹ há hốc nhìn Sami áy láy. Và cu cậu chỉ khẽ meow meow lên một tiếng dịu dàng. Kiểu như bác ơi đừng khách sáo. Cháu không sao đâu ạ. Thấy chưa, bạn thấy là Sami của tôi rộng lòng nhân ái chưa. Tôi đã bảo mà lại.
...
Ấy, thực ra là tôi cũng không biết đến sự tồn tại của câu chuyện này, cho đến sang hôm sau, trong lúc cả nhà đang ăn sáng thì mẹ bỗng phát ngôn ra một câu gây sốc :
- Xu này, mẹ thấy con lên mua cho Sami một số đồ chơi của mèo ấy. Duri có nhiều mà sami chẳng có cái nào sất.
Tôi sặc. Suýt nữa thì té ra khỏi ghế và phun cơm ra ngoài .
- Con có nghe nhầm không ạ. Mẹ ghét Sami lắm mà.
Và thế là mẹ kể câu chuyện này. Còn tôi, sau đó thì nhớ rõ nhất ánh mắt ái ngại của mẹ, cách nhìn của mẹ, sự thay đổi của mẹ về Sami. Kiểu như Sami chứ không phải tôi là con gái mẹ không bằng. Vì, tôi có cảm giác mình không được cưng chiều như Sami. Và, vì, cả bố cũng thế cơ mà. Ừ, thì tôi có một chút ghen tị ấy nhưng tất thảy mọi thứ cứ thế lại làm tôi vui hơn. ^_^ .
Nhân thể đang nói dở chuyện này, bố lại kể cho chúng tôi nghe cái bí mật kinh khủng mà mẹ đã ròng rã giấu giếm bấy lâu nay. Tại mẹ chẳng bao giờ nhắc sất. Lí sự về lí do mẹ ghét mèo. Mời các bạn thử đoán xem ? À, đó chỉ là một lí do đơn giản và vô cùng dễ thương thôi mà. Đương nhiên câu chuyện này được bố kể say sưa khi Sami nằm cuộn tròn trong lòng bố hóng hớt : hồi ấy là mẹ tôi đang học lớp 12. Bố cũng vậy, và mối tình đầu của bố mẹ cũng bắt đầu bằng thời điểm như vậy. Rồi, buổi sa sẩm ấy tất nhiên vẫn luôn là một ngày thu dịu dàng hết sảy. Lẽ ra sẽ là buổi hẹn hò lãng mạn nếu như mẹ không gặp phải sự cố. Ừ, thì mẹ đang định bụng sung sướng, Ừ, thì mẹ cũng cứ tủm tỉm hết ngủ lại mơ. Ồ, tức là tí nữa mẹ sẽ xinh đẹp trong bộ váy công chúa của hoàng tử tặng( bố tặng ). Tất nhiên sẽ là ngày vui nhất, mãi mãi đến ngày sau. Cơ mà lại tình cờ thắt sự thật hơi đau vì khoảnh khắc mẹ mong muổi chẳng quái gì giống thực tế. Vầng, mẹ bốc khói trước bãi thải huých tẹt trên chiếc váy của chú mèo Luu bảo bối của bác cả. Cũng tức chi gái của mẹ. Bãi ị đùn thối hoắc cộng vị chua chát chúa khiến mẹ tôi điện lộn mật. Bao nhiêu hi vọng bao nhiêu đợi chờ, bao nhiêu khắc khoải, bao nhiêu ấy chợt vỡ òa. Thế nên mẹ tôi cũng thề không đội trời chung với loài mèo ngu ngốc từ khi ấy...( ở đây Xu xin ghi chú một xí là bố cứ tiếp tục kể miên man).
Tôi với Tí rón rén cười thầm rồi ôm bụng lên tầng cười nắc nẻ. Ai chả biết tính nóng hổi của mẹ và phen này thì bố lại chết chắc sau vụ lấn lá kể luyên thuyên sang cả kỉ niệm dữ dội cơ đấy. Thì ai bảo, bố thêm mắm thêm muối vào cho câu chuyện nó kịch tính làm gì. Lại còn động chạm tính sĩ diện của mẹ nữa. hô hô. Lần này, bố chết chắc, - Tôi nghĩ thầm.
4. Phép màu
Kể từ đó gia đình tôi lại rộn rã tiếng cười. Tất nhiên có sự liên quan đến Sami của tôi.
Thế nhưng, một sự cố bất ngờ vội ập đến. Và dường như nhà tôi cũng chẳng tìm lại được tiếng cười. Bữa đó, bỗng dưng Sami bị ốm. Thảng lúc đầu, nó chỉ khặc khù ho, sau đó lười ăn, rồi bỏ ăn hẳn. Sami mệt mỏi chỉ nằm rú rú ở góc phòng. Tôi hỏi gì Sami cũng chẳng buồn nói, khuôn mặt chỉ nặng trịch nỗi xuôi xị với một cái bụng rõng tuếch. Dù đã nịnh nọt, và hứa hẹn đủ điều nhưng Sami vẫn không hề ăn một miếng. Sữa tươi, cá rán và cả Duri bày trò hề mà vẫn chẳng ăn thua. Lúc đó, tôi đã khóc rưng rức gọi cả tên Min trước mặt cu cậu cũng không hề có chuyển biến tích cực. Cả nhà tôi bồn chồn lo lắng đến nỗi mất ăn mất ngủ. Cuối cùng bố trở tôi cùng Sami đến gặp bác sĩ thú y. Vị bác sĩ xem bệnh rất kĩ rồi ông ấy tiêm thuốc kháng sinh để cho Sami cầm sức tạm thời. Bồng Sami trên bàn tay ấm áp của mình, cu cậu nhìn tôi dịu dàng. Một ánh mắt chẳng có vẻ tố cáo một xí gì của sự sợ hãi. Sau đó, vị bác sĩ cho tôi biết rằng Sami bị một dị tật nhỏ ở đường ruột. Cơ hội khỏi là rất khó. Nhất là với tình trạng sức khỏe của sami. Cách duy nhất để cứu nó là giải phẫu.
- Thế mất khoảng bao lâu thì con mèo của cháu nó có thể bình phục ạ. -Tôi chết lặng, bàng hoàng hỏi.
- Cái chính là phụ thuộc vào bản thân nó thôi cháu à, một phần nữa là sự chăm sóc của gia đình cháu và phép màu.
Nhìn sami xanh xao mà tôi không khỏi xúc động. Bố mẹ tôi thấp thỏm hết đứng lên lại ngồi xuống. Chỉ mong sao cho Sami chóng khỏi bệnh. Mấy đêm đó, Sami nằm bên cạnh tôi ngủ ngon lành, âm sực. Ít ra tôi sẽ không để nó cô đơn trong hoàn cảnh như thế này. Tôi vẫn thường năng nựng vuốt ve nó âu yếm, kể chuyện cho Sami nghe.- Sami chú mày hãy cố gắng lên nhé. – rõ ràng là lúc ấy giọng tôi đang nghẹn ngào. Tôi thấy những dòng nước mắt của Sami nen nén rơi, và cả của tôi nữa. Tôi thấy chúng trở lên nhòe nhoẹt. Và nhất định đêm nay sẽ là một đêm dịu dàng, nhẹ nhàng nhất.
...
Tôi nhớ rất rõ, đêm đó, Sami đã phẫu thuật thành công. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu hi vọng và bao nhiêu mong chờ ấy chợt vỡ òa trong niềm hạnh phúc của cả nhà. Sami đã qua cơn nguy kịch vào thời điểm khó khăn nhất. Nó dần trở lên linh hoạt và hồi phục sức khỏe. Nói chung là Sami trở về như nắng mới rực rỡ của nhà tôi. Mà thích hơn là sẽ có một bữa tiệc ăn mừng hẳn hoi nhá. Ngày hôm đó, trong ngôi nhà ấm áp lại rộn rã tiếng cười. Bố đã bế Sami lên bàn ăn và bảo rằng : cảm ơn Sami đã về nhé . Rồi quay sang nhìn mẹ. Tôi thấy mẹ (lại) lén lút thầm cười và mặt sáng chói niềm hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ lời mẹ nói, rằng Sami là một thành viên đặc biệt của gia đình tôi chứ không đơn thuần là một con mèo nhỏ. Quan trọng là cu cậu đã chứng minh cho mẹ tôi thấy loài vật cũng có ý thức cao quý như con người. Và rằng người ta không thể đánh giá chính xác về một ai đó nếu nhỉ chỉ đơn giản nhìn những biểu hiện bên ngoài mà không có một sự thấu hiểu. Điển hình nhất như mẹ đã sai lầm từng nghĩ về Sami . Giờ thì tôi hoàn toàn mãn nguyện, cũng có thể cười toe, mà không một chút vướng bận nhỏ xìu như hạt cát nào nữa. Ngay cả khi tôi đang lạch cạch gõ những dòng chữ này thì Sami cũng xà vào lòng tôi nằm cuộn tròn ngoan ngoãn. Thề là tôi sẽ không dài dòng thêm sất để kể những chiến công của Sami nữa. Chỉ túm gọn lại rằng Sami không những đáng yêu mà còn là một phù thủy mèo dũng cảm. Và tôi tin đó không chỉ là một trận ốm đơn giản mà đó còn là một sự thử thách cho gia đình nhỏ của tôi với một đứa em út đặc biệt. Nhất định sự yêu thương có trách nhiệm sẽ luôn xảy ra một phép màu. Phép màu của những điều kì diệu dù thật hiếm hoi.
Xuxu
Có cách nào để không bị cận không?
ReplyDeleteVậy thì bạn phải đi hỏi bác sĩ rồi. :-o
DeleteTưởng bạn có kinh nghiệm chứ? [-(
Delete=D
ReplyDeletehay
ReplyDelete